Có những Câu chuyện kể, nó không bắt đầu bằng cụm từ quen thuộc "Ngày xửa ... Ngày xưa ...". Nhưng kết thúc, luôn là những ký ức đẹp nhất mà khi có dịp ngồi lại bên nhau, chúng ta không hay rằng "những giọt mồ hôi" lăng trên khóe mắt, tự khi nào ...
Câu chuyện bắt đầu có lẽ là từ một tháng trước; cái thời điểm mà con bé ấy háo hức khoe:
- “Chị ơi! Hè này em muốn xanh”
- “Ờ! mày thích thì mày cứ xanh”- tôi đáp
Trong đầu thầm nghĩ “Mùa hè xanh chứ gì, chắc con bé cũng chỉ dám đi gần thôi…”
Ấy vậy mà ngày thấy thông báo con bé đó nó đậu thật mà chẳng phải mặt trận Bình Thạnh hay Nhà Bè , nó chọn Gia Lai – nơi xa nhất và cũng là nơi nhiều gian khó nhất.
Gặp lại nó tôi hỏi : “Đi chi xa vậy cô nương!”
Trước mắt tôi lúc ấy là vẻ mặt hớn hở tươi như hoa của con bé: “Chị thấy rồi hả! Ở lại vui vẻ, em đi 1 tháng thôi rồi lại về với mọi người”.
Chiến sĩ HUTECH tại mặt trận tỉnh Bạc Liệu
Sáng nay cũng ráng dậy sớm rồi tranh thủ lên trường dự lễ rồi chào tạm biệt nó.
Xuất hiện trước mặt tôi không phải là con bé nhí nhảnh, nói nhiều như ngày nào mà thay vào đó là cô bé chững chạc hơn khi khoác lên mình chiếc áo xanh của mùa hè tình nguyện, mang khăn rằn, đầu đội mũ tai bèo ra dáng một chiến sĩ thực thụ.
Tôi biết chuyến đi lần này thật sự là một thử thách lớn đối với cô gái vừa bước sang tuổi đôi mươi. Xa gia đình, xa những người thân thuộc. Gia Lai nơi có đất đỏ, rừng xanh là một vùng đất nghe quen thuộc nhưng lại là xa lạ với nó. Chuyến đi lần này không có một người quen. Bạn đồng hành là những người bạn hoàn toàn mới.
Chiến sĩ HUTECH tại mặt trận tỉnh Vĩnh Long và An Giang
Cuối cùng thì cũng đã đến giờ lên đường, chỉ huy vừa phổ biến lại nội quy xong thì cũng là lúc những giọt nước mắt của người ra đi bắt đầu lăn trên má…và cứ thế không kìm lại được. Mọi người xúm vào lau nước mắt, động viên và những cái ôm chỉ khiến cho cảm xúc thêm vỡ òa. Khoảnh khắc ấy khiến cho cả người ở lại cũng thấy bồi hồi mà không kìm được nước mắt. Một tháng sẽ qua nhanh thôi mà, phải không?
Đi là để trở về, đi là để nhận ra chúng ta đang có những gì và từ những chuyến đi như thế chúng ta sẽ biết thêm những điều tuyệt vời khác. Mùa hè xanh là một cơ hội tuyệt vời như thế. Một tháng không quá dài nhưng nó đủ cho sự trui rèn tính kỷ luật, tính đoàn kết, sự kiên nhẫn trong công việc. Một tháng là quá đủ cho những tình bạn, tình đồng chí, đồng bào được vun đắp. Tuổi trẻ mà còn sức thì cứ cống hiến thôi.
Chiến sĩ HUTECH tại mặt trận tỉnh Bạc Liêu
Tạm biệt các chiến sĩ và hẹn gặp lại cho giọt nước mắt ngày trở về là niềm vui và tự hào vì những nhiệm vụ đã hoàn thành."
Tôi đã sẵn sàng, còn bạn thì sao?
Câu Chuyện: Thùy Diễm
Biên Tập: N.G.H.
VĂN PHÒNG ĐOÀN THANH NIÊN - HỘI SINH VIÊN